Cảm nhận được lòng bàn tay lành lạnh, đầu óc đang mơ hồ của Viên Viên cũng thanh tỉnh lại một chút, cô ta đặt đồ vật trong lòng bàn tay ở trước mắt, giơ tay lau đi nước mắt, lúc này mới phát hiện đó là một con dao găm rất nhỏ, chuôi đao dài hơn lòng bàn tay một chút, loại mini.
Cô ta giật mình một lúc mới thì thào: “Từ đâu mà có? Cho chị thì em phải làm sao?”
Lúc này, Sư Linh Linh trông không còn rụt rè như trước nữa, cô ấy còn lấy con dao găm nhỏ còn lại trong tay ra cho Viên Viên xem: “Lúc trước em từng bị bắt cóc nên sau này Yến An cũng không yên tâm mà giấu dao trong tất cả các giày của em, chị nên nhanh chóng cất chúng đi, phòng khi Tây Tây không kịp thời cứu chúng ta, cái này sẽ là một cọng rơm cứu mạng.”
Cảm giác lạnh lẽo trong lòng bàn tay và thái độ bình tĩnh của Sư Linh Linh khiến Viên Viên dần dần bình tĩnh lại, cô ta nhét con dao găm nhỏ vào túi, đến gần Sư Linh Linh thì thầm: “Tây Tây hẳn là đã phát hiện ra chúng ta biến mất, đợi cô ấy đến cứu chúng ta thì cũng đã một giờ sau rồi, nhưng vừa rồi người đàn ông họ Tưởng kia nói Bào Đại Hổ sẽ lấy một số công cụ gì đó rồi đến ngay, chúng ta làm sao trì hoãn lâu như vậy được?”
Sư Linh Linh đang xuyên qua cửa sổ nhìn xuống, phát hiện nó cách mặt đất khoảng bốn, năm mét, cho dù nhảy xuống không ngã cũng què nhưng rất nhanh sẽ kinh động đến người khác nên cũng xem như lối này đã bị chặn, vì vậy cô ta buông cửa sổ cố tìm cách khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây