Bà nội Tôi ngồi ở ghế lái phụ, cũng giơ tay lau nước mắt, ngoài miệng lại khuyên cháu gái: “Được rồi! Tây Tây! Đừng khóc nữa! Chờ hai năm nữa bác cả cháu về hưu, cháu sẽ có thể đón nó và vợ nó đến ở cùng rồi.”
Tô Tây bĩu môi, bác cả sẽ không theo cô đến đảo Hồng Tuấn đâu.
Nhưng...
Cô ngồi thẳng người, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Trịnh Quân đang lái xe: “Trịnh Quân, chiếc xe này cậu mua bao nhiêu tiền thế?”
Trịnh Quân nắm tay lái, nghe thấy lời này thì nhướng mày nhếch miệng nói: “Gọi tôi là Quân Tử là được, sao thế? Cô muốn mua xe à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây