Tạ Dĩnh không nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, ánh mắt bình tĩnh nhìn đôi mắt của anh ta vì giật mình mà trợn to và đáy mắt thâm tình cuồn cuộn như sắp tràn ra ngoài.
Văn Uyên không chịu nổi cái nhìn chăm chú như vậy, anh ta như đầu hàng, dùng một tay ôm vợ vào lòng, một tay ghì chặt ở gáy Tạ Dĩnh, hung hăng hôn người vợ đã lâu không gặp của mình.
Đây cũng không phải là một nụ hôn ngọt ngào, thậm chí còn có chút chua xót. Nước mắt của người vợ không ngừng rơi, mùi vị mặn chát kia hòa lẫn vào trong nụ hôn khiến tim anh ta đau nhức đến không thở nổi, nước mắt cũng không tự chủ được mà lăn xuống.
Trong khi hai người đang trao nhau nụ hôn nồng nhiệt, cửa phòng lại bị gõ vang.
Hai người ôm nhau giật mình, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Tô Tây: “Chị! Anh rể! Hai người ra ngoài một chút đi, bác cả của em có chuyện muốn nói với hai người.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây