“Ha ha ha! Đứa trẻ ngốc! Mới có mấy năm mà, nếu không phải sợ bốn người anh họ của cháu bị ‘gãy xương sườn’ (ý nói ông là chủ chốt của gia đình, ông gãy đi gia đình sẽ náo loạn) bác muốn đi đâu đã đi rồi. Trong thôn cũng nhiều việc, làm sao mà bác có thể nói đi là đi được ngay.” Cháu gái hiếu thuận làm Tô Thừa Trung cười rất tươi, ông ấy thật sự rất vui.
Chỉ là trong thôn có nùi việc cần xử lý, sao có thể nói vứt là vứt, phải nhân lúc ông ấy còn có thể làm được việc, vì người dân trong thôn mà tranh thủ thêm nhiều phúc lợi.
Tô Tây cũng hiểu rõ tình trạng hiện tại của thôn, cán bộ thôn không có giới hạn cụ thể về độ tuổi về hưu. Làm gì thì làm, chỉ cần người dân trong thôn tín nhiệm là được.
Bác cả là một bí thư tốt, một lòng vì dân. Tuy tiếc rằng không thể đón ông ấy đến ở cạnh mình để có thể tận hiếu nhưng cô cũng ủng hộ quyết định của ông ấy.
Cô quyết định sau này sẽ thường xuyên gửi rượu đào về để điều dưỡng thân thể cho ông ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây