Lòng bàn tay Tạ Dĩnh khẽ run, lo lắng hơn nửa năm, cuối cùng cũng có tin tức của chồng. Chị ấy vừa khóc vừa cười, trong đầu cũng ong ong rối tung rối mờ hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ không ngừng lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi! Tốt rồi!”
Suy nghĩ một chút chuyện đã thảo luận với cha, Tạ Trăn mím môi: “Lần này trở về, cha và em đã bàn luận thời cuộc bây giờ, nhất trí cho rằng tình huống của anh rể trong thời gian ngắn chắc sẽ không có cải thiện, có thể là vài năm, cũng có thể là... Mười mấy năm, cho nên chị phải chuẩn bị tâm lý!”
Lúc này, Tạ Dĩnh chỉ có thể cố gắng giả vờ trước mặt bọn nhỏ, chị ấy vội vàng lau khô nước mắt sau đó nhắm mắt lại, thở dài một cái mới rồi mở mắt ra, trong mắt thoáng cái chỉ còn lại sự kiên quyết, chị ấy nhìn về phía em trai mình: “Chị muốn đi tìm anh ấy!”
Tạ Trăn thở dài, anh cũng không cảm thấy bất ngờ với quyết định này của chị gái, Tạ Dĩnh nhìn thì dịu dàng nhưng thật ra là một người rất kiên cường: “Bọn nhỏ làm sao bây giờ?”
Tạ Dĩnh không chút do dự: “Mang theo cùng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây