Thành phố J rất thú vị, mẹ Tạ Trăn mượn một cái máy ảnh, chụp cho chúng cháu rất nhiều ảnh nhưng chưa kịp rửa, mẹ anh ấy nói sau khi rửa ảnh xong sẽ gửi cho chúng ta. Cháu đi đến rất nhiều nơi thăm quan, trong đó có cả Trường Thành, nơi này rất nổi tiếng ở thành phố J, Tạ Trăn còn dẫn cháu đi một vòng, chờ khi nào có cơ hội cháu sẽ dẫn bà nội đến đó, rất vui…”
Trần Tương Vân nhìn cháu gái, tuy rằng giữa hai hàng lông mày có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng ngời, hiển nhiên hành trình đến thành phố J lần này rất vui vẻ. Nghĩ cũng đúng, đứa nhỏ Tiểu Tạ này quen cưng chiều Tây Tây, nhất định sẽ không khiến cháu gái bà cụ uất ức, vậy là tốt rồi! Tốt rồi!
Bà cụ cười tủm tỉm nghe cháu gái dựa vào mình nói không ngừng, mà cháu rể thì đang ngồi ở một bên giúp mình nhặt đậu thì trong lòng càng thêm hài lòng, bà cụ cười mắng: “Cái gì mà mẹ của Tạ Trăn, đó không phải là mẹ cháu à?”
Tô Tây nhìn về phía anh, sau đó thè lưỡi, vô lý nói: “Cháu không phải là sợ bà nội phản ứng không kịp mới nói như vậy sao, cháu và mẹ rất tốt, đúng không Tạ Trăn?”
Tạ Trăn lập tức phối hợp gật đầu: “Đúng vậy! ”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây