Gương mặt lạnh lùng của Đường Tư Vận không còn vẻ xa cách như ngày thường, bà giống như không nhìn thấy con trai mà vội kéo bàn tay nhỏ của Tô Tây qua cười rộ lên nhiệt tình nói: “Chao ôi! Tây Tây có mệt không con? Mẹ gọi điện thoại hỏi Ngô Quỳnh mới biết số chuyến tàu của các con nên tới đây đón! Con đã tới đây rồi thì mấy ngày nay mẹ sẽ dẫn con đi chơi cho khuây khỏa, ở thành phố J có rất nhiều chỗ để đi chơi. Đi thôi, Tinh Tinh, con cũng theo nhanh lên, con nhóc này cũng to gan quá đấy...”
Tuy rằng Tô Tây thấy kinh ngạc khi mẹ chồng tới đón mình nhưng vẫn rất vui, do hai năm trước hai người ở chung rất tốt nên cô cũng không thấy ngượng ngùng, cô nắm lấy bàn tay đang vươn ra của bà với Bàng Tinh, vui mừng đi theo bên cạnh Đường Tư Vận cùng ra ngoài.
Thế là chỉ còn hai người đàn ông ở lại, họ đứng ngơ ngác cầm túi lớn túi nhỏ trên tay.
Đồng Vân ấp úng nói: “Anh, sao em lại cảm thấy vừa rồi dì Đường như không thấy chúng ta vậy?”
Tạ Trăn bước nhanh đuổi theo, còn không quên cười nhạo: “Cậu nói sai rồi, mẹ tôi chỉ không nhìn thấy cậu thôi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây