Tô Tây nhìn vẻ mặt ảo não hận không thể nuốt cái lưỡi mình xuống của Bàng Tinh thì bật cười, nụ cười này giống như trăm hoa đua nở xinh đẹp ướt át, ngay cả Đồng Vân đã có người trong lòng cũng không khỏi nhìn chằm chằm thêm một chút, càng đừng nói đến Bàng Tinh đã thích nhìn gái đẹp từ nhỏ, đôi mắt hạnh của cô ấy lập tức trở nên lấp la lấp lánh nhìn chằm chằm không chớp mắt vào mặt Tô Tây.
Tô Tây bị sự thẳng thắn của cô gái nhỏ chọc cười, không hiểu sao cô cảm thấy cảnh tượng này trông quen quen, năm ngoái dì Tư Vận... Không đúng, bây giờ nên gọi là mẹ mới phải, năm ngoái khi cô lần đầu tiên nhìn thấy mẹ thì bà cũng có vẻ mặt si mê như vậy.
Tô Tây trở mình, vươn hai tay lưu loát nhảy ra khỏi giường, sau đó ở trong sự ngạc nhiên của Bàng Tinh mà xoa cái đầu nhỏ của cô ấy: “Em có thể gọi chị là Tây Tây, chị không phải người trong đoàn văn công, chị là bác sĩ!”
Bàng Tinh ngây ngốc: “Bác... Bác sĩ?”
Đồng Vân cũng là bác sĩ nên phản ứng cũng rất nhanh: “Cô là bác sĩ quân y à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây