Trần Tương Vân sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Tạ Dĩnh theo bản năng, thấy Tạ Dĩnh mỉm cười gật đầu liền khẳng định lời cháu gái mình nói là thật.
Mặc dù có chút không thích hợp, có thể sẽ có người nói ra nói vào nhưng bà cụ thực sự rất vui.
Vui đến mức cũng không rảnh lo luyến tiếc cháu gái nữa, cả người toát ra vẻ xán lạn mà ở tuổi này không ai có, vui vẻ đi đón cháu rể.
Tô Tây bị bỏ lại một mình ngơ ngác nhìn những người khác.
Đột nhiên mấy người đồng thời bật cười, Tạ Dĩnh nhìn đồng hồ, cúi người ôm lấy Tô Tây, nhẹ giọng nói: “Hẳn là Tạ Trăn sắp tới rồi, thân là nhà chồng, chị đi giúp một tay chiêu đãi khách quý trước, Tây Tây, chị thật sự rất vui khi em có thể trở thành người nhà của chị!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây