Tô Tây phát ngốc: “Cứ như vậy thôi ư?”
Tạ Trăn vẫn thờ ơ: “Ừ!”
Tô Tây không biết phải diễn tả thế nào, có điều cô đột nhiên cảm thấy chua xót, ngẩng đầu nhìn bầu trời phía xa đã hơi chạng vạng, một lúc lâu sau cô mới thở ra: “Hơi không công bằng!”
Tạ Trăn xoa đầu cô: “Trên đời có rất nhiều chuyện không công bằng, đừng nói đến cô ta nữa, người bạn thân thuở nhỏ của anh đã có tin tức của anh rể rồi.”
Tô Tây định thần lại: “Ý anh là Trịnh Quân ư? Anh ấy đã tìm thấy anh rể rồi sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây