Tạ Trăn cũng không để ý đến mấy người lẻ tẻ trên đường, ánh mắt lưu manh, nửa ôm nửa kéo Tô Tây đến một nơi xa hẻo lánh hơn, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Em trông thấy cái gì, hay là nghe thấy cái gì?”
Tô Tây không trả lời ngay lập tức, chỉ nhắm mắt lại cảm nhận động tĩnh ở bốn phía.
Xác định xung quanh không có ai, mới dùng khuôn mặt nghiêm túc chưa bao giờ có, nhỏ giọng nói với Tạ Trăn: “Em nghe thấy trong phòng có tiếng điện báo!”
Nếu nói trước đó sắc mặt Tạ Trăn khó coi vì việc Ngô Hồng Mai lỡ lời tiết lộ thông tin về quân đội.
Thì ngay lúc này, mấy chữ ngắn gọn của Tô Tây vừa nói ra, toàn thân Tạ Trăn liền giống như một thần khí sắp được rút ra khỏi vỏ, cả người bao phủ bởi một luồng sát khí lạnh thấu xương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây