Chị dâu Ngô không ngờ tới còn có chuyện này, chị ta vội vàng ngẩng đầu quan sát bà cụ: “Bà không sao chứ? Con nhỏ Hồng Mai chết tiệt kia đúng là càng ngày càng không ra thể thống gì, sao có thể kéo bà như vậy được? Đừng nói là bà, cháu nhỏ hơn bà hơn hai mươi tuổi mà chỉ ngã một cái đã bị trật khớp lưng rồi.”
Trần Tương Vân mỉm cười xua tay: “Bà không sao, cũng may có Tây Tây đỡ bà, cũng do con bé quá nôn nóng, nên mới nói Hồng Mai vài câu, còn cháu đấy à, không giận chúng ta là được rồi.”
Mặc dù chị dâu Ngô không biết chữ, nhưng vô cùng thấu tình đạt lý, nếu trước đó chị ta biết đã có chuyện như vậy xảy ra, e rằng sẽ không còn mặt mũi mở miệng nói chuyện này với Tô Tây: “Coi bà nói kìa, bà không giận chúng cháu là may rồi, cháu còn mặt mũi ở đâu mà giận nữa chứ.”
Đương nhiên là Trần Tương Vân biết rõ thái độ làm người của Vương Tiểu Yến cho nên mới nói rõ ràng, bà cụ nhìn sắc trời bên ngoài, quay đầu vỗ vỗ tay chị dâu Ngô: “Trời không còn sớm nữa, bà phải trở về rồi, ngày mai sẽ đến thăm cháu nữa, cháu đấy nhé, phải cẩn thận dưỡng bệnh, thứ bà nói thẳng, cháu làm một người chị dâu như vậy đã là rất tốt rồi, Hồng Mai còn có anh trai quan tâm, chờ khi con bé bình tĩnh lại, nếu rảnh bà sẽ qua tâm sự với cháu, bây giờ đầu óc của con bé đang bị mê muội nên là lúc bướng bỉnh nhất, sau khi bình tĩnh lại sẽ biết các cháu là bởi vì muốn tốt cho con bé.”
Làm sao chị dâu Ngô không nghe ra ý tốt của bà cụ dành cho mình, vẻ mặt tràn đầy cảm kích: “Cháu biết rồi ạ, sau này cháu không lo chuyện đấy nữa, cũng không mong muốn con bé có thể hiểu chuyện, không quậy phá nữa là cháu đã cảm ơn trời đất rồi, nhưng vẫn phải cảm ơn bà, nếu được ngày mai bà đến sớm một chút nhé, cháu nằm lỳ trên giường suốt không làm việc gì nhàm chán vô cùng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây