Tạ Trăn giật mình một chút, sau đó cúi người xuống, thò tay sờ sờ hai má cô gái nhỏ, giọng nói mang theo khàn khàn vừa mới tỉnh ngủ, ôn nhu nói: “Tây Tây, đỡ hơn chút nào chưa?”
Tô Tây còn có chút lười biếng, không muốn nhúc nhích, cô dịch sang một bên giường, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Tạ Trăn, vỗ vỗ vị trí trống rỗng: “Em không sao, anh biết công hiệu của rượu đào mà, chỉ là muốn nằm thêm một lát nữa, anh cũng đi lên ngủ đi!”
Tạ Trăn không thể tin được mình vừa nghe được cái gì.
Anh nghi ngờ rằng bởi vì mình đã không nghỉ ngơi trong ba mươi giờ nên mới sinh ra ảo giác.
Cô gái nhỏ của anh, mời anh... Ngủ cùng nhau à?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây