Thì nghe một tiếng “phụt”, thứ mắc trong cổ họng đứa trẻ đã bay ra ngoài.
Trước khi mọi người kịp ngạc nhiên, Tô Tây lại quỳ xuống đất, đặt đầu đứa trẻ lên đùi mình.
Rất nhanh, vết xanh tím trên mặt đứa trẻ bắt đầu nhanh chóng mờ đi, người cũng phát ra tiếng ho nhẹ.
Tô Tây cảm thấy nhẹ nhõm, nói với Cát Nhị Quân đang rơi nước mắt. “Đứa trẻ đã bị ngạt thở quá lâu, tốt nhất là nhập viện để theo dõi trong hai ngày tới.”
Cát Nhị Quân rơm rớm nước mắt, kích động xoa xoa tay, trong miệng lẩm bẩm: “Cảm ơn... cảm ơn bác sĩ... cảm ơn... cô là ân nhân của gia đình tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây