Tống Hòa gật đầu: “Cháu hiểu, phải giữ cho mình một con đường lui.”
“Đúng! Chính là như vậy.” Tống Ninh Ngọc phát ra tiếng cười khẽ, “Nhưng mà, giữa vợ chồng bất luận tương lai có xảy ra chuyện gì thì hiện tại các cháu đều phải giúp đỡ lẫn nhau. Cô đã thấy cháu cứ sai Tiểu Lục làm việc, nấu cơm rửa chén, nấu nước bưng nước, vừa nãy nước cháu rửa chân cũng là do Tiểu Lục đi đổ...”
Tống Hòa: “Cháu vừa thi xong nên rất mệt.”
“Ai, sao có thể nói như vậy, mấy hôm nay Tiểu Lục mới là người mệt mỏi nhất, cả ngày giảng bài cho các cháu, tuyết rơi lớn thì lại ra ngoài đợi cháu, cô cảm thấy cổ họng của nó khàn hết rồi. Ngày mai cháu ngâm ít trà kim ngân hoa mang lên tàu, kim ngân hoa đã phơi khô cũng mang lên thủ đô luôn đi. À còn mật ong nữa! Đúng rồi, lúc tới đây cô còn mang theo năm cân mật ong rừng, ngày mai cháu cũng cầm đi luôn, sau này có thể ngâm để uống.”
Tống Ninh Ngọc nói liên miên một lúc lâu, từ làm sao để trở thành một người vợ tốt, nói tới cơ thể không thoải mái chỗ nào thì phải uống loại thảo dược gì, lại bảo Tống Hòa chăm sóc sức khỏe, không thể quá liều mạng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây