Du Hứa gật đầu, thúc giục nói: “Đi nhanh đi, không lâu nữa đám thanh niên tri thức cũng sẽ tan làm, để cho người khác thấy thì không tốt.”
Lục Thanh Hoài lại nhìn ông ấy một cái, dưới ánh nắng chiều tóc bạc trên đầu thầy Du vô cùng rực rỡ, giống như được phủ một tầng ánh sáng vàng óng ánh vậy.
Anh cưỡi xe đạp, nhanh chóng rời đi từ con đường nhỏ.
Sau khi Du Hứa chờ anh xoay người rời đi, lúc này nước mắt kìm nén đã lâu mới lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt.
Lúc rời khỏi công xã, Lục Thanh Hoài quay đầu nhìn lại một cái, nhìn lại nơi đã từng che chở cho anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây