Một tiếng “Lạch cạch” vang lên. Cửa bị đẩy ra.
“Đứng lại!”
Vào lúc này cô lớn tiếng nói một câu như vậy, thật sự giống như một câu thần chú định thân rơi xuống ba đứa bé vừa mới chạy đến cửa phòng, làm cho bọn chúng động cũng không dám động.
Một tiếng “Két” vang lên, căn phòng đối diện Tống Hòa mở ra, Mễ Bảo lộ đầu ra, không nhịn được cúi đầu mắng thầm một tiếng, quá ngu ngốc rồi.
Ngu ngốc đến mức cậu đều không nở nhìn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây