Lý Vân cũng đồng ý: “Đúng vậy, từng nhóm từng nhóm trẻ em trong mười năm, có bao nhiêu đứa trẻ lớn lớn dưới tay cô bé này chứ. Ai, vừa nãy ông nói cô bé này mấy tuổi rồi?”
“Hai mươi lăm, lúc tôi nghe được cũng rất kinh ngạc.”
“Trẻ tuổi như vậy!”
Đường Tu Viễn chậc chậc hai tiếng: “Chứ còn gì nữa?” Sau đó ông ấy lại kể về thân thể truyền kỳ của Tống Hòa, thở dài nói: “Mấy năm kia thật sự rất khổ, loại người giống như chúng ta cũng rất khó khăn. Thật đúng là, trẻ con nhà nghèo sớm lo liệu việc nhà, cô bé ấy có thể làm được đến trình độ bây giờ, đã lợi hại hơn rất nhiều người lớn rồi.”
Suy nghĩ của ông giống như bị bị Lý Vân dẫn dắt, gạch chéo cái hai cái tên “Trang Hân Di” và “Vương Xuân”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây