Bởi vì chuyện ông ấy bị điều xuống nông thôn, ngay cả đề tài làm được một nửa, Tiểu Hoài cũng từ bỏ, đi theo ông ấy đến chỗ này.
Trong lòng Du Hứa vô cùng áy này, thời gian bị điều xuống nông thôn không có hạn định, lỡ như năm năm, mười năm, hoặc là hai mươi năm không thể trở về được thì sao?
Ông ấy đã lớn tuổi rồi, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể thấy hết được tương lai, ở lại chỗ này cũng không sao.
Nhưng Tiểu Hoài không giống, thằng bé còn trẻ, tương lai không thể chậm trễ bởi vì ở chỗ này với mình được.
Hốc mắt Du Hứa ửng đổ, ông ấy lau khóe mắt một cái: “Nếu như em bằng lòng, thầy sẽ giúp em tìm lão Yến. Em đừng thấy bây giờ ông ấy lui lại ở chỗ này, nhưng ông ấy đọc báo không ít, quan hệ với cấp trên cũng nhiều. Nếu như ông ấy đồng ý, vào lúc này có thể được điều đến trong nhà máy ở thị trấn. Chưa đến hai năm là có thể trở về thủ đô.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây