Mấy người hàn huyên một buổi chiều, lúc đồng hồ chỉ tới bốn giờ rưỡi thì bọn họ mới đứng dậy rời khỏi.
Điền Cương còn tặng cho bọn họ một đồng quà, đều là những thứ vừa mới mua ở cung tiêu xã.
“Đừng từ chối, cũng đừng có gành nặng! Chúng ta không chỉ là đồng hương. Các cô cũng là ân nhân cứu mạng của Bảo Châu nhà chúng tôi. Không có các cô, Bảo Châu nhà chúng tôi không biết con phải chịu những cực khổ gì.” Ông ấy nói.
Chu Uyển Trân cũng gật đầu, trước khi đi cũng viết một địa chỉ rồi đưa cho Tống Hòa: “Sau này gặp chuyện gì thì có thể viết thư cho thím.”
Bà ấy vừa biết cô gái này mệnh khổ, mười ba mười bốn tuổi đã phải dắt theo mấy đứa em chạy nạn. Lại nuôi dưỡng đàn em đã nhiều năm, đưa mấy đứa em đến trường học tập, bản thân lại còn làm giáo viên, gánh vác trọng trách gia đình. . .
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây