Nước mắt của Điền Bảo Châu cứ rơi như ngọc vỡ, cô ấy lau nước mắt của mình, nói: “Tôi, nhà của tôi ở gần trụ sở thành phố, cha của tôi tên là Điền Cương, mẹ tôi tên là Chu Uyển Trân.”
Cây bút trên tay cảnh sát Lý chợt ngừng lại, hỏi: “Văn phòng....Chủ nhiệm?”
Điền Bảo Châu gật gật đầu, nói: “Tôi là sinh viên xuống nông thôn, ba ngày trước từ tỉnh thành đi đến huyện Bình Hoà. Khi ở trên xe lửa, tôi gặp một...” Nói đến đây cơ thể của cô ấy run rẩy không ngừng, sắc mặt cũng trắng bệch: “Gặp được hai người già.”
Cô ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cảnh sát Lý: “Hai cụ đó gọi tôi, nhờ tôi giúp hai người họ đem mấy món đồ xuống xe giùm. Tôi thấy vậy cũng giúp, nhưng sau khi xuống xe, ở phía sau cây cột.....Bọn họ đột nhiên bịt miệng của tôi lại, đem tôi… kéo tôi đi!”
Trong mắt của Điền Bảo Châu tràn đầy sợ hãi: “Tôi bị bọn họ cho uống thuốc, tôi cũng không biết bản thân mình đang đi đâu, chỉ cảm nhận được mình đang ngồi trên xe, cuối cùng là trên xe lửa!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây