Luyện Tú An cười híp mắt, thở dài một cái: “Quà nhiều người không trách mà! Có chuyện quan trọng cần tìm cháu đây, thím thôi không vòng vo với cháu nữa.” Bà hớp ngụm nước rồi nói thằng: “Cháu có muốn ra ngoài ngắm nghía không?”
Tay cắn hạt dưa của Tống Hòa khựng lại: “Ra ngoài ạ? Ý gì vậy chủ nhiệm?”
“Thì là ra ngoài đấy, dắt tụi thím đi hái nấm tre.” Lúc Luyện Tú An có chuyện cần nhờ vả đến Tống Hòa thái độ cực kỳ tốt, mặt mày rạng ngời hệt như một tiền bối hiền hòa đến không thể hiền hòa hơn được nữa. Bà tươi cười cười nói, “Đầu tiên chắc chắn là phải đến thành phố Nguyên Dương, cháu và Trần Khoa rồi cả Tiểu Sài và Tiểu Lý nữa bốn đứa đi cùng nhau.”
Vừa khởi đầu, không thể đi quá vội, vậy nên đi đến thành phố Nguyên Dương dò tìm đường trước. Nếu như bán được tốt thì mới từ thành phố Nguyên Dương mở rộng ra thành phố cùng với những tỉnh khác.
Thật lâu sau đó Tống Hòa vẫn không có phản ứng lại, không dám tin mà chỉ vào chính bản thân mình: “Cháu cũng đi á?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây