Song lần này là Tống Hòa quyết định đòi phúc lợi, cho nên vẫn cứng rắn như cũ: “Chủ nhiệm, vậy cháu nói thẳng với thím nhé, thím muốn bọn cháu hỗ trợ giúp đỡ trông nom cũng được, nhưng phải có trợ cấp...Dù sao cũng phải cho một chút phúc lợi chứ?”
Giỏi lắm, thì ra đến là vì trợ cấp!
Luyện Tú An vô lực: “Chúng ta là vì nhân dân phục vụ.”
Tống Hòa liếc mắt nhìn cánh cửa sau lưng, sau đó nhỏ giọng lặng lẽ nói: “Chủ nhiệm, người đầy tớ của nhân dân cũng cần phải ăn cơm mà!”
Ánh mắt cô kiên định, nhìn một cái chính là không cho từ chối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây