Miệng Tống Hòa bị che lại.
Tống Ninh Ngọc cực kỳ hoảng sợ, cũng không lo giữ hình tượng trước mặt cha chồng, nở nụ cười miễn cưỡng: “Cha, Tống Hòa vẫn là một đứa con nít, cha đừng coi lời con bé nói là thật.”
Nói xong lại liều mạng lắc đầu với Tống Hòa: “Đừng nói lẫy nữa, cất tiền lại cho cô, sau này làm cái gì cũng được, dù cho mua một ngôi nhà nhỏ ở thị trấn cũng rất được, Tiểu Hòa à.”
Tống Hòa dở khóc dở cười: “Cô cháu không nói lẫy, cháu thật sự nghĩ như vậy.”
Cô biết nếu nói đạo lý bình thường với Tống Ninh Ngọc thì người cô ruột này sẽ suy nghĩ không thông, chỉ có thể khuyên dựa theo suy nghĩ của mình mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây