Trương Tú Mai nhìn Lâm Tĩnh, hai má cô hơi ửng hồng, xấu hổ cúi đầu. Kỷ Minh Quân mặc dù ngồi thẳng, nhưng luôn quay đầu chăm chú nhìn Lâm Tĩnh.
Bà ấy vốn dĩ không phản đối cuộc hôn nhân này nên định đồng ý ngay, nhưng chưa kịp gật đầu thì nghe thấy Hoàng Nguyệt Cầm nói: “Tôi biết, Tĩnh Tĩnh là đứa con gái duy nhất của chị, có thể chị cần thời gian để suy nghĩ kỹ, nhưng xin chị làm ơn hãy tin tưởng Minh Quân, thằng bé chắc chắn là một người xứng đáng để Lâm Tĩnh có thể giao phó cả cuộc đời của mình."
Trần Phương không thể ngăn cản: "Cậu ta thậm chí còn không thể đồng ý ba điều kiện mà tôi đã đề cập, vậy làm sao có thể cho Tĩnh Tĩnh một cuộc sống tốt được?"
Kỷ Minh Quân nhìn Trương Tú Mai, nghiêm túc nói: "Chị yên tâm, sau khi tôi và Tĩnh Tĩnh lấy được giấy chứng nhận, tôi sẽ gọi quân đội đến nộp đơn xin phân nhà. Chúc vụ của tôi không đủ cao, có thể sẽ không chia nhà riêng lẻ nhưng vẫn có thể dư dả được phân nhà có diện tích từ 70 – 80m².
“Ha! Gì mà 70-80 chứ! Trần Phương cười giễu cợt: "Mẹ, mẹ đừng nghe người ta nói giỡn, chỉ có quân nhân cấp phó tiểu đoàn thì người nhà mới được quân đội phân nhà cho, sao cậu ta có thể đủ trình độ đấy chứ?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây