Về phần Hoàng Nguyệt Cầm, buổi sáng hôm nay đủ để bà ấy hiểu tình hình của nhà họ Lâm, mặc dù bà ấy không hiểu tại sao Trần Phương lại coi thường người khác như vậy, nhưng bà ấy thấy Kỷ Minh Quân rất bình tĩnh và điềm đạm nên bà ấy vẫn kiên nhẫn lắng nghe.
Nhưng Kỷ Minh Quân tiếp tục nói ngắn gọn: "Có lời gì cần nói thì chị cứ nói."
Thấy Kỷ Minh Quân không biết tự lượng sức mình, Trần Phương đành phải gạt lời sang một bên: “Đầu tiên, hai người kết hôn thì nhất định phải có một chỗ ở riêng, ít nhất cũng phải lớn một chút, bằng không kết hôn với cậu xong rồi lại phải ngủ ở ngoài đường mất."
“Thứ hai, nhà chúng tôi mặc dù không tính toán tiền sính lễ của con gái, nhưng cũng không thể khiến người ta xì xào bàn tán rằng chúng tôi vội vàng muốn gả con gái ra ngoài, cho nên sính lễ cũng không cần quá nhiều, nhưng ít nhất cũng không được thấp hơn mặt bằng chung. Sống ở thành phố cái gì cũng cần tiền, sau này còn phải nuôi con, lương của con bé vốn đã thấp chỉ đủ lo cho bản thân thì lương của cậu cũng không thể thấp được."
"Điều cuối cùng, ba mẹ không muốn Tĩnh Tĩnh phải gả đi xa, cho nên cậu phải chuyển công tác xuống An Bình, nếu không lúc cậu về quê, ba mẹ muốn gặp con gái sẽ không dễ dàng chút nào."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây