Sau khi lấy chìa khóa, Lâm Tĩnh đi thẳng về nhà để thu dọn đồ đạc.
Cô không có nhiều đồ, mặc dù mỗi năm cô đều mua quần áo mới, nhưng mãi đến năm kia thì những bộ quần áo mua trước đấy không quá nhỏ thì lại có quá nhiều miếng vá, còn bộ quần áo có thể mặc ra ngoài đều là mua trong hai năm qua. Quần áo của cô không nhiều, mỗi mùa chỉ thay ba bộ, quần áo mùa đông lúc trước không lấy, cộng với quần áo mới hôm qua Kỷ Minh Quân mua cho cô, một cái hộp mây là có thể đựng hết.
Khi Lâm Tĩnh đang thu thập quần áo thì Trương Tú Mai ngồi bên cạnh cô , thấy cô lấy ra một số bộ quần áo lạ, không nhịn được hỏi: “Đây là quần áo hôm qua mua?
Vốn là hôm qua Lâm Tĩnh định nói chuyện này với mẹ, nhưng do lúc ăn tối cãi nhau ầm ĩ nên quên mất, mãi đến khi thu dọn quần áo, cô mới nhớ ra, gật đầu nói: “Là anh ấy mua cho con.
Trương Tú Mai nhìn những bộ quần áo đó, chưa kể kiểu dáng thời trang, chất liệu cũng tốt. Điều quan trọng nhất là mặc dù Hồ Dương vẫn giữ truyền thống rằng đàn ông sẽ mua quần áo cho phụ nữ, nhưng hầu hết mọi người đều mua vải cho phụ nữ để tiết kiệm tiền, còn có chút tính toán chi li đến khi hứa hôn mới mua quần áo cho phụ nữ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây