Tống Ngọc Bình ngẩng đầu hỏi: “Không phải cô đến thăm nhà học trò à? Sao bây giờ lại về rồi?
Học kỳ này Trần Như bắt đầu nhận chức chủ nhiệm lớp, bận rộn hơn năm ngoái không ít, khó khăn lắm mới được nghỉ hè, phải đến nhà học sinh thăm hỏi.
Cũng may sau khi cuộc đại vận động bắt đầu, học sinh đều nhập học ở khu vực lân cận, học sinh của cô ấy chủ yếu là người bản địa Hồ Dương, thậm chí có vài học sinh là hàng xóm của cô ấy, sống cùng một khu. Tranh thủ thời gian, trong vòng một ngày cô ấy có thể chạy đi thăm tới bảy tám nhà.
Cô ấy chạy từ cuối tháng chín đến cuối tháng mười, cho tới hôm nay đã thăm xong nhà học sinh cuối cùng, cuối cùng cô ấy rốt cục cũng có thể nghỉ ngơi một khoảng thời gian.
Mặc dù Trần Như cảm thấy mệt mỏi, nhưng Tống Ngọc Bình vẫn rất hâm mộ công việc này của cô ấy, nói: “Cô chỉ cần bận rộn một tháng thôi, đến tháng Một là được nghỉ đông rồi, không giống bọn tớ, mỗi ngày từ bảy tám giờ sáng đến bảy tám giờ tối, ngay cả ngày lễ ngày tết cũng không được vài bữa nghỉ xả hơi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây