Sợ Trần Phương nói ra càng khó chuộc lỗi, Lâm Vệ Đông vội vàng nói. hét lên: "Em câm miệng ngay cho anh!"
Trần Phương bị thanh âm đột nhiên lớn tiếng của Lâm Vệ Đông làm cho sửng sốt, sau một lát mới tỉnh táo lại: "Anh mắng em?"
Lâm Vệ Đông nghiêm túc nói: “Anh là chồng em, anh mắng em hai ba câu thì sao? Em nhìn xem mẹ bị em chọc cho giận như thế nào, còn không mau cút ra ngoài! "
Đôi mắt của Trần Phương đầy nước mắt. Cô ta nhìn Lâm Vệ Đông với vẻ khó tin, rồi nhìn Trương Tú Mai, sau đó quay người bước ra ngoài : "Cút thì cút! Ai thèm xin lỗi bà ấy!"
Sau khi Trần Phương rời đi, Lâm Vệ Đông ôm con, nặng nề thở dài nói: “Mẹ, mẹ cũng thấy từ khi sinh con, tính tình của cô ấy càng ngày càng tệ, con nói một câu cũng cãi lại con hai câu. Lúc trước cô ấy đã nói với mẹ những lời như vậy, con thực sự không rõ, huống chi là nghĩ như vậy. Trương Tú Mai không hề thông cảm với Lâm Vệ Đông một chút nào: “Đừng tỏ vẻ khổ sở như tôi, anh tự mình chọn vợ, dù thế nào cũng phải tự mà chịu."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây