Trần Phương thờ ơ nói: "Đắc tội thì đắc tội chứ sao. Kỷ Minh Quân đã nói rồi mà, anh ta chỉ giúp anh một lần. Mẹ không hề thương anh, Lâm Tĩnh cũng không niệm tình anh em nhiều năm như vậy, anh lo lắng cái gì?" Nghe lời nói của Trần Phương, trong lòng Lâm Vệ Đông mắng cô ta “tóc dài não ngắn, nhưng anh ta vẫn cố chịu đựng, ráng không thiếu kiên nhẫn và kể lại cặn kẽ sự việc, nói với cô ta: “Hiện tại, Tĩnh Tĩnh đang giận anh, Minh Quân chỉ nói sẽ giúp anh một lần, nhưng đợi đến khi nào cơn giận của Tĩnh Tĩnh mới tiêu tan đây? Còn nữa, nếu em đắc tội Tĩnh Tĩnh, tức là em đã đắc tội Minh Quân, nếu giám đốc phân xưởng của anh biết chúng ta đã đắc tội Minh Quân, liệu bây giờ ông ấy có còn coi trọng anh như vậy không?"
Trần Phương biết Lâm Vệ Đông hiện tại được xưởng trưởng đánh giá cao, nếu không, cô ta cũng sẽ không có tự tin đi khiêu khích Lâm Tĩnh đơn giản chỉ vì cô ta đã sinh ra một đứa con trai.
Nhưng bây giờ nghe Lâm Vệ Đông nói như vậy, Trần Phương ngu người: “Con trai giám đốc của anh không phải đã được sắp xếp đi quân khu khác sao? Cũng không thuộc quyền quản lý của Lâm Tĩnh, cho nên dù biết quan hệ của chúng ta không tốt, cũng có sao đâu phải không?"
"Làm sao có thể không sao cho được?! Việc Minh Quân có thể sắp xếp người ở đó có nghĩa là cậu ta có mối quan hệ ở đó. Chỉ cần giám đốc xưởng của anh muốn con trai mình tiếp tục làm lính thì ông ta có phải khách sáo với anh chút không?"
Sau khi Lâm Vệ Đông nói xong, thấy vẻ mặt Trần Phương có vẻ hoảng sợ, choàng tay qua vai cô ta, nói: "Không phải em luôn muốn chuyển đến một ngôi nhà lớn hơn sao? Mấy ngày trước anh đã nộp đơn xin nhà máy, nếu mọi việc suôn sẻ, chậm nhất là cuối năm nay chúng ta sẽ có thể được phân nhà. Nhưng điều kiện tiên quyết là mối quan hệ không thể bế tắc, nếu không..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây