Hai chị em ngược lại rất vui, từ khi chúng có ký ức đến nay, số lần được lì xì có thể đếm trên đầu ngón tay. Chủ yếu là vì người ở trong khu tập thể đều là hàng xóm, mặc dù quan hệ không tệ, nhưng rất ít người sẽ lì xì cho con nhà người khác. Hơn nữa cho dù có lì xì rồi, gia trưởng cũng không nhất định sẽ cho con nít nhận, dù sao cũng còn một tầng quan hệ công việc.
Cho dù là họ hàng, năm Tống Ngọc Bình đến tùy quân, hai chị em một đứa bốn tuổi, một đứa hai tuổi, cũng không nhớ chuyện gì mấy. Hơn nữa hai năm nay, vợ chồng Tống Ngọc Bình cũng chỉ quay về một lần, dẫn theo hai đứa nhỏ gặp một vài người họ hàng, nhưng họ hàng ở quê nhà của bọn họ không thịnh việc phát lì xì, cũng chỉ lì xì cho ông nội, bà nội của bọn họ thể hiện tấm lòng.
Ngoài lúc đó ra, lì xì mà hai đứa nhỏ nhận được chính là lì xì năm mới của ba mẹ, lì xì này sờ cảm thấy khá dày, mệnh giá cũng không tính là ít. Nhưng cũng chính vì như vậy, Tống Ngọc Bình thường ba mươi tết phát lì xì, mùng sáu Tết thì đã lấy lại, tiền còn chưa cầm được ấm tay, đã không thuộc về chúng nữa…không phải, tiền này trước giờ chưa từng thuộc về chúng, bởi vì khi chúng nhận được lì xì, bên cạnh chúng lúc nào cũng là lời nhắc nhở của mẹ, hoặc là lời uy hiếp, bảo chúng hãy cất lì xì thật kỹ, đừng làm rơi, cũng đừng dùng, nếu không sẽ bị đánh đòn.
Nhưng bao lì xì này là do dì Tĩnh Tĩnh cho, mẹ cũng không dặn dò gì… hai chị em nhìn nhau, nhận lấy lì xì rồi cúi rập người, lanh lảnh mà nói: “Dì Tĩnh Tĩnh năm mới vui vẻ! Chú Kỷ năm mới vui vẻ! Cung hỷ phát tài! Lì xì đã đến rồi!
Lâm Tĩnh bị hai đứa nhỏ chọc cho cười phá lên, Tống Ngọc Bình cũng đành chịu, nghĩ rằng thôi cũng được, dù sao năm sau Lâm Tĩnh cũng sắp sinh rồi, đến lúc đó bù lại cho cô là được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây