Chỉ đạo Hoàng đi trước, đi ở giữa là Phó tiểu đoàn trưởng Trần và Thẩm Văn Lệ, Lâm Tĩnh cùng Kỷ Minh Quân đi ở sau cùng. Ba người trước còn ổn, nhìn đến hai người phía sau, Thẩm Tiểu Linh không nhịn được nói thầm với Tống Ngọc Bình: “Cô nói xem hai vợ chồng Phó trung đoàn trưởng Kỷ ăn gì lớn lên vậy, khụ, quần áo anh ấy mặc cũng đẹp, cô nói coi, tôi có nên đổi cho lão Lưu nhà tôi một bộ không?
Tống Ngọc Bình nghe xong cũng không nói gì khác, chỉ báo giá cả cho Thẩm Tiểu Linh một phen.
Quả nhiên, Thẩm Tiểu Linh vừa nghe xong đã gạt bỏ ý tưởng này: “Thôi đi, quần áo tốt như vậy, lão Lưu nhà tôi sợ là mặc không được.
Thẩm Tiểu Linh cùng Lâm Tĩnh và Thẩm Văn Lệ tuy rằng không quá quen thuộc, nhưng mọi người cùng ở trong khu tập thể, vẫn từng gặp nhau rồi, không cần Tống Ngọc Bình giới thiệu thêm, chia táo xong mọi người ngồi xuống hết thì bắc đầu giảng quy tắc.
Quy tắc chính là quy tắc chơi mạt chược ở Hồ Dương, tuy rằng Lâm Tĩnh không thường chơi mạt chượt nhưng cô là người sinh ra và lớn lên ở Hồ Dương nên vẫn hiểu rõ cách chơi. Mấy năm trước Tống Ngọc Bình cũng đánh mạt chược mấy lần, tuy rằng đã lâu không đụng tới bài nhưng đại khái đã hiểu hết. Thẩm Tiểu Linh thì lại không cần phải nói, người này trong nhà có bàn mạt chược đấy, có thể thấy được là một tay thích đánh bài.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây