Cuối cùng, giọng nói của Trương Tú Mai gần như không thể nghe thấy, mối quan hệ giữa hai anh em khi đó rất tốt, nhưng mọi thứ bây giờ đã thay đổi trong nháy mắt.
Thấy Lâm Tĩnh rũ mắt, Kỷ Minh Quân nắm tay cô nói: "Khi còn bé, trông em ấy rất gầy."
"Trời sinh đã như vậy rồi. Bình thường con bé ăn cũng không ít hơn những người khác bao nhiêu, nhưng lại không béo, tóc thì vàng hoe, có lần chủ nhiệm của Liên đoàn phụ nữ trong đơn vị nhìn thấy con bé, còn nói với mẹ cái gì mà con trai hay con gái đều giống nhau, kêu mẹ nên đối xử với con gái mình tốt hơn." Ngẫm lại quá khứ, Trương Tú Mai vẫn cảm thấy dở khóc dở cười khi nhắc đến chuyện đó: "Lúc đó mẹ từng buồn bực tự hỏi ý của bà ấy là gì, nhưng sau này mẹ mới nhận ra, hẳn là bà ấy cho rằng mẹ bạc đãi Tĩnh Tĩnh không cho con bé ăn cơm."
Kỷ Minh Quân liếc nhìn Lâm Tĩnh, ánh mắt cô sửng sốt, hiển nhiên là cô không nhớ rõ chuyện này nên cười hỏi: "Sau đó thì sao?"
“Sau này mẹ phải đi giải thích cho người ta, nhưng không biết bà ấy có tin hay không. Khi Tĩnh Tĩnh bước vào cấp hai, tóc dần chuyển sang màu đen, khuôn mặt cũng có nhiều thịt hơn trước. Tuy là càng lớn ăn càng ít lại, nhưng khi mẹ ra ngoài, sẽ không còn ai nghi ngờ là mẹ ngược đãi con gái của mình nữa." Trương Tú Mai vừa nói vừa nhớ là Lâm Tĩnh vừa ăn một bát đầy cơm, cũng ăn nhiều hơn một bát canh, bây giờ vẫn còn có thể ăn bưởi, trầm ngâm nói: “Còn hiện tại thì đã ăn uống nhiều hơn không ít.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây