Bệnh viên quân khu ở đối diện quân doanh, quy mô không lớn bằng bệnh viện thành phố, phòng cấp cứu chỉ là một ngôi nhà gạch đỏ hai tầng. Các khoa khác bao gồm cả khu nội trú cũng vậy, đều được xây từ gạch đỏ, có hai tầng cũng có tòa có một tầng, xếp thành dãy sau lưng tòa cấp cứu.
Nếu không phải trên đỉnh tòa nhà có hình chữ thập, người ra vào đa số đều là các y bác sĩ mặc áo blouse trắng, thật sự nhìn không ra đây là bệnh viện.
Tuy nhìn từ bên ngoài bệnh viện không khác gì so với nhà xưởng của xưởng may mặc, nhưng hoàn cảnh bên trong tốt hơn nhiều, bước vào cửa khu cấp cứu là một đại sảnh, bên phải đại sảnh là phòng thuốc, bên phải là nơi đăng ký khám chữa bệnh và thanh toán tiền, phía trước là hành lang dài, hai bên hành lang toàn là phòng, trên cửa có ghi tên phòng khoa, đối diện hành lang và cửa lớn là cầu thang lên lầu hai.
Lâm Tĩnh đang quan sát, thấy người từ hành lang bên tay phải đi tới, bởi vì ngược sáng, cô có chút nhìn không rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì có chút giống Cao Lệ.
Còn đang nghĩ, người đã đến gần rồi, đúng là Cao Lệ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây