Làm sao Lâm Tĩnh có thể không nhìn ra tâm tư này của Phương Á Lan, nhưng nhìn gương mặt của Triệu Hướng Bắc đầy vết xước như vậy thì rất đáng thương, cô cũng không có tâm trạng nói dóc với Phương Á Lan, trực tiếp nói: "Hôm nay tôi gọi cô đến cũng chỉ muốn công bố quy tắc của cuộc cạnh tranh cho các phụ huynh, học sinh."
Nói lại số quy tắc cô vừa nói với Tống Ngọc Bình thêm một lần, Lâm Tĩnh nói: "Nếu như hôm nay cô nhất định muốn đi làm, vậy thì phải chờ tôi và đồng chí Thẩm đưa Hướng Bắc đi bệnh viện trước, tuần này cô làm ngày vào ngày thứ nhất, thứ ba, thứ năm, chị ấy làm vào thứ hai bốn sáu được không?"
Đôi mắt của Phương Á Lan bắt đầu chuyển động, nghĩ thầm mặc dù nói một ba năm, hai bốn sáu đều là ba nửa ngày, nhưng mà trong đó có sự chênh lệch lớn, nếu như cô ta chọn một ba năm, đến chiều thứ bảy bỏ phiếu thì đã không gặp mặt bọn nhỏ trong một ngày rưỡi. Đối với mấy đứa nhỏ lớn mà nói, một ngày rưỡi không gặp thì cũng không sao, nhưng bệnh hay quên của mấy đứa nhỏ từ 3-5 tuổi là rất lớn, mặc dù cô ta cảm thấy làm quen trước với bọn nhỏ cũng rất tốt, nhưng không chừng qua một ngày rưỡi thì bọn nhỏ cũng sẽ quên mất. Nếu như cô ta chọn hai bốn sáu thì sáng thứ bảy còn có cơ hội gặp bọn nhỏ bồi dưỡng cảm tình, đến buổi chiều bỏ phiếu thì cũng rất có ưu thế.
Phương Á Lan cảm thấy chắc chắn là Lâm Tĩnh cũng biết điểm này, nếu không thì tại sao cô lại xếp cô ta vào buổi sáng một, ba, năm? Nghĩ như thế xong thì Phương Á Lan không còn do dự, cười nói: "Nếu không thì vẫn nên để tôi đưa Hướng Bắc đi bệnh viện đi, nghe thằng bé khóc không ngừng thì tôi cũng không có tâm tư vào giờ học."
Nói xong lời này, Phương Á Lan còn có chút lo lắng sợ Lâm Tĩnh sẽ không đồng ý, nhưng cũng may cô không suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu nói: "Được, vậy cô mau đến bệnh viện đi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây