Lâm Tĩnh nuốt cơm trong miệng xuống, còn chưa ăn thêm một miếng thì đã thấy Kỷ Minh Quân lại gắp một miếng thịt ếch trâu lên, cô không nhịn được mà nuốt nước miếng, muốn ăn... Lâm Tĩnh nhìn chòng chọc thịt ếch trâu, Kỷ Minh Quân cũng nhìn cô, thấy ánh mắt trực câu câu của cô thì anh cong khóe miệng, đưa thịt ếch trâu đến bên miệng cô một lần nữa rồi hỏi: "Thật sự không ăn sao?"
Tượng đất còn có ba phần tính tình, huống chi Kỷ Minh Quân cũng không chỉ làm như thế một đến hai lần, Lâm Tĩnh không nhìn vào chiếc đũa của anh, mà tự mình dùng đũa gắp thịt ếch trâu ở trong đĩa: "Ăn!"
Ngỗng dê bò, có cái gì mà cô chưa từng ăn chứ, không phải chỉ là ếch trâu đi thôi sao!
Lâm Tĩnh cắn một miếng thịt ếch trâu, vị cay nhanh chóng lan ra khắp khoang miệng, ngay lập tức cảm nhận được hương vị ngọt, mềm của thịt ếch trâu... Hình như, cũng rất ngon.
Lâm Tĩnh ăn xong một miếng thịt ếch trâu, sau đó lại tiếp tục gắp một miếng nữa. Nhìn thấy vợ mình ăn không dừng lại được thì Kỷ Minh Quân cười hỏi: "Ếch trâu ngon không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây