Nhưng mà hôm nay vừa vào thì anh đã ngây ngẩn cả người, bởi vì trong phòng học người đang cười và dạy mấy đứa nhỏ không phải Lâm Tĩnh, mà là Phương Á Lan.
Đương nhiên, Lâm Tĩnh còn ở bên trong phòng học, chỉ là mỗi khi cô nói một câu thì Phương Á Lan liền sẽ nói ba câu, cứ vài lần như vậy làm cho cô cũng không muốn nói, im lặng nhìn Phương Á Lan biểu diễn.
Lâm Tĩnh không lên tiếng, Phương Á Lan cũng không thể nói gì nhiều, mặc dù trong mấy ngày này, bọn trẻ có thể nhận ra cô ta nhưng vẫn không thân thiết. Hơn nữa buổi chiều khi cô ta đến đây, Lâm Tĩnh không chịu để cô ta ở trong phòng học, nói rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học của mấy đứa nhỏ.
Lúc đó Phương Á Lan liền trợn trắng mắt, nhưng cô ta còn chưa được nhận công việc này, không thể đắc tội Lâm Tĩnh, nhịn thì nhịn, định đi ra ngoài cửa sổ đứng. Chỉ là cô ta vừa mới đi đến cửa thì Lâm Tĩnh liền biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, nói sức chống cự của bọn nhỏ không đủ, vì phòng ngừa truyền nhiễm, người mới bị cảm không được tham gia cạnh tranh.
Phương Á Lan không đem quan tâm đến Lâm Tĩnh, sau khi đi ra ngoài thì vẫn đứng ở cửa sổ, nhưng hôm nay chẳng những có mây đầy trời mà gió bắc còn thổi vù vù, vừa mới đứng một lúc thì cô ta đã không chịu nổi, chỉ có thể ôm lấy nỗi hận Lâm Tĩnh rồi rời khỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây