Nhưng mà Phương Á Lan cũng chỉ dám nghĩ ở trong lòng, không để lộ ra chút nào. Mặc dù cô ta không thích nghe vợ của chủ nhiệm Tề nói chuyện, nhưng cô ta cũng không thích Lâm Tĩnh cho nên cũng cảm thấy Kỷ Minh Quân vì người phụ nữ như thế mà làm việc này, đúng là đầu óc có vấn đề!
Bởi vì công việc người trông trẻ của Lâm Tĩnh là do Kỷ Minh Quân lấy được, cho nên lần này Lâm Tĩnh thăng chức, Phương Á Lan cũng cảm thấy đây là do cô gả được cho người chồng tốt. Cho nên mỗi lần Phương Á Lan nghĩ đến việc Lâm Tĩnh từ chức ở xưởng may chưa đến nửa năm, liền dựa vào chồng của mình thăng chức tăng lương trở thành sở trưởng của nhà trẻ, mà bản thân mình vì muốn chăm sóc cho con cho nên đã từ chức ở nhà làm việc nhà, cũng không nhận được một câu nói nhẹ nhàng của Triệu Hoằng Nghị, cho nên trong lòng không nhịn được mà buồn bực.
Nhưng điều càng khiến Phương Á Lan tức giận còn ở sau.
Lần trước Triệu Hướng Bắc ở trong nhà đọc thuộc bài “Mẫn nông, rõ ràng là không phải bài thơ khó đọc thuộc, nhưng sau khi Triệu Hoằng Nghị nghe xong thì mắt cũng sáng lên, liên tục khen con trai vài câu. Triệu Hướng Bắc cũng là đứa ngu, người bình thường được ba mẹ khen ngợi thì đều vui vẻ đồng ý, nhưng cậu bé thì tốt rồi, lại còn nói nhiều, kêu là cô giáo dạy. Triệu Hoằng Nghị nghe con trai nói như thế thì cũng thuận miệng khen Lâm Tĩnh vài câu, cũng không phải câu gì đặc biệt, cũng chỉ nói là giáo viên dạy giỏi, cậu bé phải cảm tạ cô vân vân.
Nếu như cô giáo của Triệu Hướng Bắc không phải Lâm Tĩnh thì Triệu Hoằng Nghị cứ khen thoải mái, Phương Á Lan cũng sẽ không tức giận như vậy, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều. Nhưng không có nếu như, cô giáo của Triệu Hướng Bắc là Lâm Tĩnh, mà Lâm Tĩnh chính là người được Triệu Hoằng Nghị nâng ở trong lòng bàn tay vào kiếp trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây