Kỷ Minh Quân cảm thấy nụ cười trên mặt phó tiểu đoàn trưởng Trần thật khó coi, đi về lập tức nói thầm với vợ: “Vốn nhìn rất thông minh, nở nụ cười thì lộ ra vẻ ngốc nghếch.
Lâm Tĩnh cố ý hỏi: “Anh… Đang nói mình ư?
Kỷ Minh Quân khựng lại: “Anh cười lên trông ngốc?
“Có đôi lúc khá ngốc. Lâm Tĩnh mỉm cười, nói xong thấy anh nheo mắt lại, ánh mắt dần dần nguy hiểm, không dám trêu chọc anh nữa, vội vàng đổi giọng, “Nhưng có đôi khi cũng rất…Ừm, đẹp trai.
Kỷ Minh Quân vui vẻ, nhưng vẫn chưa nghe đủ, ôm chầm vợ vào trong lòng hỏi: “Còn nữa đâu?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây