Lần này là giờ cơm tối, Lâm Tĩnh và Kỷ Minh Quân đang dùng bữa, đột nhiên nghe thấy tiếng đĩa sứ vỡ vụn, hai người đều khựng lại.
Kỷ Minh Quân nhíu mày, nói với Lâm Tĩnh: “Anh đi xem thử. Nói xong đứng dậy đi ra ngoài.
Anh cũng đã ra ngoài, Lâm Tĩnh đâu còn ăn được, cũng đặt chén đũa xuống đi theo. Có lẽ Tống Ngọc Bình là cách xa hơn nên không nghe thấy, trong nhà cô ấy không có ai đi ra, nhưng Trần Như và tiểu đoàn trưởng Vương đều đã bước ra, nhìn thấy hai vợ chồng Lâm Tĩnh hỏi: “Bọn họ lại cãi nhau?
Đương nhiên bọn họ nói là vợ chồng phó tiểu đoàn trưởng Trần, chỉ là cửa lớn nhà bọn họ đóng chặt, không nhìn thấy tình hình bên trong, trong lòng Lâm Tĩnh cũng không chắc chắn lắm, lắc đầu nói: “Không biết.
Vừa dứt lời, bên trong lập tức truyền ra tiếng la hét của người phụ nữ, chỉ là có lẽ bọn họ ở vị trí phía sau phòng khách, lại ngăn cách ván cửa nên không nghe rõ lắm, Lâm Tĩnh chỉ thấp thoáng nghe thấy nào là “Có thể quên “Tôi không, không thể nối thành câu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây