Lúc Lâm Tĩnh mở mắt ra, trong phòng tối tăm, cô suýt nữa cho rằng mình đã ngủ đến nửa đêm, bật đèn lên đưa mắt nhìn đồng hồ, mới biết đã hơn năm giờ.
Cô bò dậy mặc quần áo vào, xuống giường kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài trời tối om, hình như sắp mưa.
Ý nghĩ vừa lóe lên, Lâm Tĩnh lập tức nghe thấy “Á một tiếng thét chói tai, phản xạ nhìn sang bên trái, nhưng đập vào mắt chính là vách tường trắng như tuyết của nhà mình, ngay sau đó phản ứng lại, có vẻ như giọng nói là từ bên cạnh truyền đến.
Vào ở hơn hai tháng, nhà sát vách đều yên tĩnh như không có người ở, nếu không cố nghĩ đến, có đôi khi Lâm Tĩnh cũng quên mất nhà mình còn có hàng xóm này.
Nhưng Lâm Tĩnh cũng không phải hoàn toàn chưa từng gặp người bên cạnh, phó tiểu đoàn trưởng Trần thì không cần phải nói, thường có thể nhìn thấy anh ấy từ căn tin lấy cơm mang về, vợ anh ấy thì cô cũng đã từng gặp một lần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây