Cô đều đã mười mấy năm không từng để người khác giúp mặc quần áo, vội vã rút tay mình lại nhét vào ống tay áo nói: “Em tự mặc được. Nhanh chóng mặc xong áo len.
Quần cũng như vậy, có Kỷ Minh Quân nhìn chằm chằm, cô không dám chậm chạp, sợ anh trực tiếp ra tay.
Bị làm như vậy, Lâm Tĩnh cảm thấy có vẻ như đầu óc của mình không còn choáng váng như thế kia, lập tức trở nên chần chờ: “Hình như em lại không bị cảm, không chóng mặt nữa..
“Em xác định? Kỷ Minh Quân hỏi.
Lâm Tĩnh không chắc chắn lắm, hỏi: “Hay là thử xem lại? Không có sốt thì chúng ta không đi bệnh viện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây