Cũng chưa ngồi được bao lâu, khoảng cách chỉ vài chục mét, Triệu Hoằng Nghị bước xuống khỏi xe đạp, đẩy xe đi vào trong sân, thuận miệng hỏi: “Em trai em gái của con đều đã ăn chưa?
“Bữa trưa ăn rồi, con đi mua cơm cho bọn họ đấy. Triệu Hướng Đông vỗ lồng ngực tranh công nói.
Nhưng Triệu Hoằng Nghị cũng không có ý khen ngợi cậu bé, trực tiếp hỏi: “Còn bữa tối đâu?
“Bữa tối… Buổi tối chẳng phải con cũng mới về sao. Triệu Hướng Đông gãi đầu, càng nói càng chột dạ.
Triệu Hoằng Nghị đi ở phía trước đã đến cửa nhà mình, thông qua cánh cửa mở rộng, anh ta có thể thu hết đống bừa bãi bên trong vào đáy mắt, trong bốc lên một ngọn lửa phừng phừng: “Triệu Hướng Đông!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây