Ngô Phượng Hà nói tới đây nhìn sang Lâm Tĩnh: “Vẫn là Tiểu Lâm tốt số, lúc quen biết phó trung đoàn trưởng Kỷ thì cậu ấy đã được điều ra khỏi bộ đội đặc chủng, không giống như chồng của Tiểu Phùng…
“Được rồi, tự nhiên cô nói mấy thứ này làm gì! Trần Như cau mày cắt ngang lời của Ngô Phượng Hà, vỗ nhẹ mu bàn tay Phùng Tuyết nói: “Phó tiểu đoàn trưởng Chu người tốt ắt có thiên tướng, chắc chắn có thể bình an trở về.
Ngô Phượng Hà lấy lại tinh thần, vẻ mặt gượng gạo nói: “Tôi không phải cố ý đâu, chỉ là thuận miệng.
Trần Như mở miệng vừa định cất lời, lại bị Phùng Tuyết vỗ nhẹ mu bàn tay, quay đầu thì nghe cô ta nói: “Thôi, tôi không sao mà.
Tùy quân hai năm, cô ta đã vượt qua được khoảng thời gian chồng vừa đi làm nhiệm vụ thì lập tức mất ngủ cả đêm, những lời này của Ngô Phượng Hà cũng chẳng là gì với cô ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây