Kỷ Minh Quân đưa tay sờ trán của Lâm Tĩnh, ngón tay anh thô ráp, cọ xát làn da mịn màng của cô hơi ngứa, Lâm Tĩnh không nhịn được cười: “Anh làm gì?
Nhìn nụ cười trên mặt cô, Kỷ Minh Quân nhếch môi: “Thật ra nhìn kỹ, từ nhỏ đến lớn, gương mặt của em cũng chẳng thay đổi thế nào.
Trước giờ cô đều không phải hoa quỳnh, mà là phong lan, nhìn có vẻ mềm yếu, thật ra cứng cỏi, chỉ cần có một ít cơ hội, thì sẽ mọc lên.
Trong ánh mắt chăm chú và nóng rực của Kỷ Minh Quân, Lâm Tĩnh thẹn thùng nghiêng đầu, khẽ giọng hỏi: “Anh còn xem không? Không xem thì em cất cuốn ảnh chụp lại đó?
“Xem.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây