Tiễn hết khách rời đi, Lâm Tĩnh mới nhớ tới Kỷ Minh Quân còn đang chờ uống nước ở trong phòng. Cô xoay người đi vào nhà, tìm từ trong ngăn tủ phòng khách ra một cái cốc tráng men, đổ nước sôi để nguội vào sau đó đi đến nhà chính.
Trong nhà chính Kỷ Minh Quân vẫn còn đang nằm ở trên giường, tuy rằng anh uống rượu hoà với nước nhưng tác dụng của rượu trắng đến chậm. Sau khi Lâm Tĩnh rời khỏi đây anh vẫn một mình nằm ở trên giường, không bao lâu sau đã rơi vào trạng thái nửa mộng nửa tỉnh. Chỉ là ngủ không sâu nên khi Lâm Tĩnh vào nhà anh đã tỉnh lại mở mắt hỏi: “Mấy giờ rồi?
Trên bàn trang điểm có đồng hồ báo thức, Lâm Tĩnh ngẩng đầu ngó mắt nhìn nói: “Sắp tám rưỡi rồi.
Kỷ Minh Quân nghe vậy chống người ngồi dậy, anh dựa vào mấy lớp chăn bông được gấp gọn ở đầu giường, xoa giữa chân mày hỏi: “Bọn họ đều đi về rồi à?
“Đi rồi. Lâm Tĩnh ngồi vào mép giường đưa cốc tráng men cho Kỷ Minh Quân: “Nước mới rót từ phích ra vẫn còn hơi nóng, anh đợi một lát nữa hẵng uống. Lại trông thấy anh xoa giữa mày nên cô hỏi: “Có phải anh đau đầu đúng không? Hay là em lại đi nấu bát canh gừng nhé, uống vào cũng có thể khiến người thoải mái hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây