Nhưng những thứ khác như phấn trứng vịt, son môi, má hồng thì Lâm Tĩnh không có, thật ra son môi cũng có một thỏi, bởi vì mùa đông quá hanh khô không thoa môi rất dễ bị nứt nẻ.
Tuy rằng Diêu Trân Trân không bao giờ trang điểm nhưng cô ấy vẫn sẵn lòng lấy bảo bối cất dưới đáy hòm ra cho cô mượn. Lâm Tĩnh cũng không làm ra vẻ thế nhưng cô vẫn cảm thấy không quá tự tin: “Chắc là tớ không làm giỏi lắm đâu.
“Không thành vấn đề, cậu không biết nhưng tớ biết, tớ sẽ trang điểm cho cậu. Diêu Trân Trân đã ngứa tay từ lâu rồi, chỉ là lúc không thân cô ấy cũng không dám lấy đồ nghề ra, phải mãi đến khi Lâm Tĩnh mời cô ấy làm phù dâu, cô ấy cũng do dự một chút sau đó mới đưa ra quyết định này.
Lâm Tĩnh nhìn Diêu Trân Trân vặn nắp phấn trứng vịt ra, bộ dáng lấy bông dặm phấn còn rất thuần thục, cô gật đầu nói được. Nhưng ngay sau đó cô lại nhớ tới lời nói vừa rồi của Diêu Trân Trân nên có chút không yên tâm nói: “Cậu cũng không cần phải đánh phấn quá dày đâu.
“Yên tâm, tự tớ hiểu rõ mà. Diêu Trân Trân nói xong lại dùng bông dặm phấn thơm lên mặt Lâm Tĩnh, nhưng chỉ mới dặm hai cái cô ấy đã cảm thấy không ổn lắm, sau đó ngượng ngùng thu phấn trứng vịt lại nói: “Hay là cậu đi rửa mặt đi, tớ vẫn không nên thoa phấn thì hơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây