Lúc này Mạt Mạt cũng không muốn rước thêm phiền toái vào người nữa, Bàng Linh lại đang mang thai, vẫn nên ít đến chỗ đông người thì tốt hơn.
Mạt Mạt và Bàng Linh đi vòng qua, chỉ nghe thấy tiếng kêu cứu của Ngô Tiểu Điệp ở phía sau. Mặt Ngô Tiểu Điệp bị trầy xước, bê bết máu. Mạt Mạt ở cách rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Chu Tiếu: “Không phải vốn liếng của mày là gương mặt này sao? Giờ không còn nữa rồi, tao xem mày còn kiêu ngạo thế nào nữa. Tao nói cho mày biết, cho dù tao với Hướng Hoa có làm sao thì Hướng Hoa cũng không cưới cô đâu, người cuối cùng sẽ không phải là cô.”
Ngô Tiểu Điệp nhìn máu đỏ thẫm trên tay mình, mắt đỏ bừng: “Tao sẽ giết mày, tao giết chết mày.”
Thấy sắp xảy ra chuyện chết người, mấy sinh viên xung quanh vội vàng kéo người ra. Sau đó xảy ra chuyện gì Mạt Mạt cũng không biết nữa, trong đầu cô đều là khuôn mặt máu thịt be bét của Ngô Tiểu Điệp.
Bàng Linh đã nôn một lúc rồi, lúc này vẫn còn đang buồn nôn, Bàng Linh che miệng: “Giờ đã sắp được sáu tháng rồi, cháu mang thai lâu như vậy rồi mà chưa nôn lần nào hết, nếu biết như vậy thì phải đi thật nhanh rồi. Trời ạ, mấy người phụ nữ lúc điên lên cũng thật tàn nhẫn. Mợ út, đột nhiên cháu thấy Chu Tiếu đối xử với mợ trước đó vẫn còn nhẹ đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây