Ngụy Vĩ tới đúng lúc, đỡ Mạt Mạt dậy, kéo tay cô nói: “Không sao chứ!”
Mạt Mạt thở dài một hơi: “May mà anh đi ngang qua, nếu không thì tôi thảm rồi, không việc gì, cảm ơn.”
Ngụy Vĩ vừa muốn nói chuyện, Mạt Mạt nhìn về phía trước, lạnh mặt: “Trước tiên anh đừng lên tiếng, giúp tôi bắt người đang chụp hình phía sau.”
Ngụy Vĩ quay đầu nhìn thoáng qua, cũng thấy một người đang lén chụp ảnh, liếc mắt ra hiệu với Triệu Phong một cái, lập tức xông ra ngoài.
Người chụp ảnh không phải người chuyên nghiệp, thấy có người xông tới, bị doạ sợ máy ảnh không cầm chắc, cũng mặc kệ máy ảnh, xoay người chạy, bên này có rất nhiều người, hai người chắn cũng không vây lại được, Ngụy Vĩ cầm máy ảnh về.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây