Tùng Nhân nói: “Mẹ ơi, mẹ nhất định phải đem quà của con và An An cho cha đấy.”
Mạt Mạt đeo túi lên vai, “Được, nhất định đưa cho cha.”
Lúc Mạt Mạt đi là sáu giờ, trời tháng tư, sáu giờ sáng vẫn còn tờ tờ chưa sáng rõ, Mạt Mạt ngồi xe bus một tiếng rưỡi mới đến trường quân đội bổ túc.
Mạt Mạt kiểm tra xung quanh một lượt, đúng thật là hoang vu quá, xung quanh chỉ có một tiệm cung tiêu xã, cũng chỉ có một nhà khách, đi sâu vào trong mới có một thôn làng.
Mạt Mạt thầm nói, cũng may là xe bus một ngày có mấy chuyến, nếu không đi bộ về thành phố, cũng là khảo nghiệm sức chân mà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây